CÁNH CỬA THI NHÂN
CÁNH CỬA THI NHÂN
Một chiều
Ta bước qua mình
Vịn câu thơ
Phía chẳng dành cho ta
Một miền ảo ảnh bao la
Câu ca mượn dỗ ngày qua dại khờ
Thi nhân
Cánh cửa khép hờ
Có gì phương ấy mà mơ mộng nhiều
Học quên cũng khó đủ điều
Trăng soi vỡ cả câu kiều ai ngâm