TRÚ NGỘ
TRÚ NGỘ
Trầm u ngộ khói hương đan
Thoảng qua chớp mắt dư tàn lệ tro
Thôi thì gom hết tơ vò
Chặt băm từng đoạn thả mò trôi sông
Mặc ai nặng gánh tang bồng
Mặc ai trĩu níu má hồng môi son
Ta ngồi gặm nhấm bồ hòn
Đắng cay cũng chỉ mất còn kẽ tay
Xoè ra năm ngón che mày
Làm sao chắn hết nồng cay trời đày
Nương nhờ đoản khúc ai đay
Nghiến tim vỡ nát bao ngày hư không
Nhẹ buông một mái chèo nông
Đáy hồ sen đã bùn xông vẩn mầu
Chắp tay ta mãi khẩn cầu
Thả ngang một giải lụa chầu nhẹ tênh
Gửi thân nơi sóng dập dềnh
Nơi chân khoảng lặng,nơi lênh đênh nhà
Nơi nào sương khói la đà
Nơi nào ta thấy được ta hữu tình
Nơi nào sáng,tối lặng thinh
Nơi nào hoang vắng một mình tu ân
Nơi nào không có bụi trần
Để ta ẩn dật tự thân tích thiền
Xuân về...
Lởn vởn cánh tiên...