KHI ẤY...
KHI ẤY...
Khi người ta lạc mất nhau
Hoa xuân vẫn nở nỗi đau trái mùa
Gọi bầu mà bí chẳng thưa
Dây dưa dép guốc đánh chừa trẻ con
Thương nhau đem rũ lối mòn
Nước non phải bụi vẫn còn bao dung
Đất nâu ở đợ đồng chung
Ầu ơ cơm áo bập bùng rạ rơm
Ầu ơ giông gió lên cơn
Búp non phải tội đường trơn lá vàng
Khi người ta vội bước quàng
Xót xa chân đất địa đàng vườn xưa