KHÓC CHIẾC ĐIẾU CÀY
KHÓC CHIẾC ĐIẾU CÀY
Ngẫm ra điếu chẳng lỗi gì
Bàn tay tôi nỡ chôn đi tội tình
Một đời thiêu đốt chính mình
Quẹt diêm coi chuyện tử sinh trò đùa
Vị cay mấy chốc hoá bùa
Thì thôi đành chịu xót chua ruột rà
Ống tre day dứt hồn cha
Ngón thâm cầm vẹt chẳng xa gạt tàn
Dập vùi ruỗng phổi mọt gan
Vẫn say khói thuốc đốt tan thân gầy
Năm xưa chôn chiếc điếu cày
Ngỡ rằng vùi hết đắng cay kiếp người
Hôm nay Hạc đã về trời
Mới hay điếu chịu thiệt đời vô danh
Đâu rồi năm tháng chòng chành
Trăng sao vời vợi chiếu manh cha ngồi
Chân cầu nước chảy dòng trôi
Giấc mơ dang dở một ngôi mộ chìm
Bây giờ dưới cỏ lặng im
Điếu nghe tôi khóc bới tìm nỗi đau!!!!