DỖ NÍN CƠN GIÔNG
DỖ NÍN CƠN GIÔNG
Vượt qua những đận bão người
Vầng trăng mười sáu khoảng trời trong hơn
Cánh buồm nín gió đại dương
Mặc nghiêng ngả sóng dỗi hờn mê say
Phút nào e ấp vòng tay
Phút nào quên hết tháng ngày khổ đau
Nồng nàn hơi thở trong nhau
Câu thề mang tận kiếp sau ngàn trùng
Đắng cay tìm đến vị gừng
Ngọt ngào đánh đắm chết từng dấu môi
Ai giờ mải phía xa xôi
Có thương hơi ấm chỗ ngồi đêm nao
Mồ côi cả những vì sao
Sương rơi thềm đá rót vào rỗng không
Còn em lạc phía mênh mông
Nhìn trăng dỗ nín cơn giông lòng mình!