NỢ TRẦN BỐN PHƯƠNG
NỢ TRẦN BỐN PHƯƠNG
Nợ đời ân nghĩa bao dung
Nợ sông dòng chảy tận cùng nước non
Nợ Cha ánh mắt theo con
Nợ Mẹ đằng đẵng nhớ mòn bao năm
Nợ người xuân sắc Trăng rằm
Một lời hứa vẫn mù tăm chim trời
Nợ đêm từng chuỗi sương rơi
Nợ ngày một mảnh áo tơi mưa phùn
Nợ đường chập chững bước run
Nợ mùa Thu nhát cắt cùn tâm cây
Nợ lá vỡ vụn vàng ngây
Nợ dòng nước mắt mặn dây tơ hồng
Ai làm ta nợ mùa Đông
Nợ người một mảnh khăn giông gió lùa
Nợ quê một dải chuông chùa
Nợ bờ cao thấp đồng chua đất phèn
Nợ đầm tinh khiết hoa Sen
Nợ ao bèo tấm nở chen lục bình
Nợ xóm giềng cũ thâm tình
Nợ trong khơi giếng,nợ đình gốc đa
Đầu làng chó đá giữ nhà
Mười lăm,mồng một theo Bà thắp hương
Nợ cong ngói mũi khói vương
Sập gụ nâu bóng, Từ đường Tổ Tiên
Cháu con ly tán mọi miền
Nợ dòng họ buổi đoàn viên nghẹn ngào
Nợ Ông ba lạy trên cao
Nợ Bà cánh võng ru vào giấc mơ
Nợ anh trâu thả đồi trơ
Nợ chị nặng gánh cỏ lơ thơ chiều
Nợ em chao liệng sáo diều
Nợ bùn nâu bám chân xiêu mương lầy
Nợ hàng rào chát quả mây
Nợ bông hoa chuối nghén đầy buồng xanh
Nợ vườn nồng ngát hương chanh
Tháng ba xoan rụng tím canh thâu tàn
Ngửa tay hứng lộc trời ban
Nửa ta còn lại xin hàn gắn nhau
Trả sao hết nợ trầu cau
Cố Hương xa ngái,Xuân màu nhớ thương
Kiếp này giăng nợ bốn phương...