NGHÌN THU RỚT HỘT
NGHÌN THU RỚT HỘT *
Ông vua kỳ vĩ thập thành
Vì yêu quá độ nên thành ra điên
- Bùi Giáng -
Rồi mai hết cuộc trăm năm
Xin về khai rượu trăng rằm hầu ông
Biết rằng cõi ấy mênh mông
Khó mà đùa với sóng sông ngân hà
Gót chân còn váng phù sa
Trong ông đầy ắp quê nhà điêu linh
Nhà quê cả bóng cả hình
Mưa Nguồn để sóng thình lình trổ bông
Tôi mang bầu rượu phiêu bồng
Rót xa xăm giọt mênh mông núi đồi
Trung du đầy bóng ông ngồi
Vua Điên Kỳ Vĩ ngự ngôi Thập Thành
Đàn dê lưng lững cỏ xanh
Câu thơ tuyệt cú ông dành tặng ai
Thưa rằng đã có ban mai
Nghìn Thu Rớt Hột tuyền đài Nguyên Xuân
Trong cõi mơ ông thì thầm
Thơ đề tặng Lá Hoa Cồn thơ ngây
Ta điên vì ta muốn say
Say mai mốt để một ngày Trùng Nguyên
Người ta yêu nhứt cô tiên
Trần Truồng Phiêu Hốt Liên Tồn nở hoa
Hết say về lại quê nhà
Trung du mượt cỏ nuột nà chăn dê