MUA HOA TẶNG MÌNH
MUA HOA TẶNG MÌNH
Người ta mua hoa tặng nhau
Còn tôi mua tặng nỗi đau vô hình
Ngỡ như mẹ lỡ mùa sinh
Trần gian một cõi sao mình lạc duyên
Biển cồn cào sóng chẳng yên
Cánh buồm sấp ngửa xô miền bão giông
Cành gai nghèn nghẹn sắc hồng
Mấy mươi dự cảm lòng ròng tóc sương
Rưng rưng nhuỵ ứa lên hương
Cứ thơm vụng dại con đường đa đoan
Cánh mong manh tựa thời gian
Thường đời vắt máu trái oan lá gầy
Dại khôn rót tỉnh vào say
Ghét yêu dốc cạn tháng ngày mềm môi
Lệ ròng quanh nẻo mồ côi
Câu thơ hoá gió mây trôi dạt bèo
Buồn mà lận đận hơn nghèo
Thà tôi bán hết đi theo tiếng cười
Hương hoa của đất của trời
Niềm vui dè xẻn kiếp người đổi trao
Chợ hoa ngon ngọt mời chào
Tháng ba ai gọi ai rao nỗi niềm!