CHẤP TRĂM NĂM
CHẤP TRĂM NĂM
Hình như gió khóc bể dâu
Nguyên sơ bến cũ nghe câu thơ buồn
Biệt hoàng hôn biệt mù sương
Là chia ly cả muôn phương núi đồi
Rằng ta ba bảy nổi trôi
Rằng em oán hận khóc cười nhân gian
Chẳng thà một cuộc huy hoàng
Rồi tràn máu đắng rồi tan hoang buồn
Bên chiều ngó giọt nắng suông
Dòm mấy hạt bụi trần truồng bay lên
Đời mình đã lắm hớ hênh
Thêm lần hênh hớ lềnh bềnh chẳng sao
Có sao cũng vẫy tay chào
Cũng cười khanh khách cũng hao hư lòng
Một ngày về với đất xong
Chấp trăm năm chấp cả vòng tử sinh
Tiếc rằng chẳng gặp bình minh
Rủ nhau uống một chén tình ban mai
Hì hì... "nói nữa là sai" *
Say rồi khóc chút rồi lai rai cười...